Chú Ơi, Lên Giường Nào! - Chương 39. Tác giả: Pưn Pưn Chan. Dù chú có biến thái hay hành động một vô liêm sỉ đi chăng nữa, thì tôi không thể phủ nhận một điều Tình cảm chú dành cho tôi là thật, chú thật sự rất yêu tôi Tôi tin chú! Tin vào tình cảm dành cho chú Em biến thái, em lưu manh…" Lăng Nhược Tịch sợ anh lại làm cô lần nữa, lập tức cười quyến rũ, cầu xin tha thứ "Ông xã tốt, anh trai tốt, em sai rồi, em sai rồi, anh là người tốt, em là đồ lưu manh, đồ khốn nạn." Bỏ nhà lũ trẻ lơ xơ chạy, Mất ổ bầy chim dáo dác bay. Chạy có khi không có nghĩa là… chạy nhanh bằng hai chân, mà là rải thành một đường dài và hẹp như khi các nhà văn miêu tả: Rặng dừa "chạy" dài ở hai bờ con kênh. Chạy cũng có nghĩa làm nổi thành đường dài khi Để tôi thỏa mãn em đi, tôi sẽ cho em sự vui sướng mà em không thể tưởng nổi." Y vừa làm bé xúc tu trong ngực, vừa nói. Lừa đảo. Biến thái. Ekko vừa bị làm vừa thầm mắng chửi. Tên nhân loại này là đồ biến thái. Có ai thấy quái vật xúc tu lại muốn chịch cơ chứ. Tôi cút ngay đây" Anh thư ký chuồn ngay trong vòng một nốt nhạc, lúc ra khỏi phòng còn không quên đóng chặt cửa. Mạn Nghiên bị đẩy vào tình huống trớ trêu này, khóc không thành tiếng, lòng thầm oán trách cái tên đang đè trên người mình. Đồ biến thái! Đồ lưu manh thôi! PDF | 1,2 Trường Đại học Lâm nghiệp TÓM TẮT Sử dụng công nghệ viễn thám và GIS trong xây dựng bản đồ hiện trạng rừng cũng như bản đồ biến động cNme. Nơi cô yêu thích, lại bỗng nhiên chỉ sau một giờ đồng hồ đã biến thành nơi cô chẳng dám lui tới nữa. Ngày đó, cô đang vui vẻ tìm cuốn sách mới để đọc thì nghe một tiếng con trai phát ra từ đằng sau cô “Ồ, xem ra hai ta có duyên rồi!”, cô chưa kịp quay lại xem đó là ai thì hắn ta đã nhào đến bịt miệng cô và giữ chặt tay chân cô. Cảm giác này đã không còn xa lạ với cô, là tên biến thái ấy, nhưng quả thậc khiến cô quá ngạc nhiên. Tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ, hắn là người cùng trường với tôi. Lần này, Nigi nhất định phải vạch được mặt của tên biến thái này. Chỉ cần nhìn được khuôn trăng hắn, chỉ cần ngó được cái phù hiệu trên áo, cô có thể dõng dạc tố cáo đích danh kẻ tội phạm này trước mọi người. Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc. Theo dõi Đọc Sách Hay trên Facebook, mỗi ngày chúng tôi cập nhật những cuốn sách, truyện hay nhất! Default Dyslexic Roboto Lora 14 16 18 20 22 24 26 28 Select Lang Có thể bạn thích Rồi, Fuu đứng dậy, bảo “ Về thôi, kẻo mọi người lại lo.” Nigi vẫn đang rối ren trong cái ngượng của mình, gật gật, rồi đứng dậy. “A!”, cô kêu lên khi cảm thấy nhói nhói dưới cổ chân. “Sao vậy? Bị đau ở đâu à?”, Fuu lo lắng. Cô lắc đầu “Chắc là do nãy lấy đà không kĩ nên bị trât chân xíu thôi, lát là hết à.” “Ổn không?” “Ổn mà!” Rồi cô ráng bước đi để chứng tỏ rằng mình chẳng sao cả. Tới khu cây cối rậm rạp, phải đi trên những mảnh đá gồ ghề, Nigi thấy đau hơn, nhưng cô cố không thốt lên. Nhưng điều đó đâu giấu được Fuu “Cổ chân sưng đỏ cả lên mà bảo không sao. Bong gân rồi chứ gì. Lên đây tôi cõng cho lẹ.” Nigi vẫn e ngại từ chối “Tôi không sao thật mà. Tôi tự...” “Lên!” Mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, cô cũng cảm thấy bản thân cứ chậm chạp thế này, sẽ ảnh hưởng đến thời gian biết bao. Thế nên, một lần nữa, cô phải nhờ vào sự giúp đỡ của anh, dựa vào bờ lưng vững chãi ấy. Trên đường đi, cả hai không nói không rằng. Lạc vào tình huống này, thật sự cả hai đều rất khó xử. Fuu nghĩ lúc này, nên im lặng là tốt hơn cả. Anh cõng cô xuống núi, dù đường đi có hơi trắc trở, dốc mà còn gồ ghề, cây cối chằng chịt khắp nẻo, nhưng Nigi thấy yên tâm lắm. Và để không phụ lòng tin tưởng của Nigi, anh đã đưa cô về trại an toàn, rồi, anh dẫn cô vào phòng y tế để băng bó lại chỗ bong gân. Nigi ngập ngừng “Cảm...cảm ơn anh.” Cô vẫn còn ngượng, vẫn còn chưa dám đối diện với người vừa giúp đỡ cô. Fuu cũng ngại, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn như in trên khuôn mặt, “ Số điện thoại cô là gì?” “Hở?” “Số cô, lỡ cô đi lạc còn biết mà gọi cho tôi.” “À, số tôi là...xxxxxxx” Fuu liền lấy điện thoại mình ra, bấm vào những con số mà cô vừa đọc. Chợt, điện thoại cô rung lên, một cuộc điện thoại của người lạ nào đó vừa nhá máy cho cô. “Lưu đi, của tôi đấy.” Hóa ra là Fuu vừa nhá qua. Nigi không chần chừ gì, lưu vào với cái tên “Biến thái”. Anh nhìn, im phăng phắc, giương mắt lạnh băng nhìn cô cười hì hì thích thú. Rồi, Fuu bước ra khỏi khu lều, đặt những ngón tay lên màn hình, nhấn lưu số cô với cái tên “Mine”.Nigi nằm xuống nghỉ ngơi, chợt, hình ảnh khi nãy hiện lên [ Ai lại có thể để người mình yêu nguy hiểm chứ!] Câu nói đó vang vọng trong đầu cô mãi thôi. Đến giờ cô vẫn nghĩ là mình đang mơ. Rõ là anh ta có bạn gái rồi cơ mà, sao lại như thế. Trên chuyến xe đi về thành phố, cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhớ lại mọi thứ về anh với cô. Mọi chuyện cứ từ từ mà tiến triển, lời nói của anh lúc đó, liệu có được xem là lời tỏ tình không nhỉ? Nếu là lời tỏ tình thì...Nigi cảm thấy tai mặt đỏ phừng phừng. Làm sao cô dám nhìn mặt anh nữa đây. Cảm xúc lẫn lộn quá. Vừa bối rối, mà, hình như có chút gì đó vui vui nơi tận đáy lòng. Phức tạp quá, cô nhắm tịt mắt lại, cố ngủ để không phải nghĩ ngợi gì nữa. Trong khi đó, ở trên một chiếc xe khác, Fuu đang đeo chiếc headphone trên tai, nhịp theo điệu nhạc, cũng đang nhìn ra ngoài khung cảnh xung quanh kia. Đã lỡ để lộ rồi, nên giờ, anh không chần chừ, vòng vo gì nữa. Nigi, sẽ là của anh. Tiếp tục cuộc vui, hắn đưa vào vùng kín của cô một cái gì đó, đầu tròn tròn, cọ sát. “Tôi xin anh, đừng mà! Dừng lại đi!” Có lẽ tiếng van xin của Nigi khiến hắn càng thêm phấn khích. Chẳng một chút tiếc thương cho cô nàng, hắn đưa thẳng của quý của mình vào âm đạo cô. Nigi kêu lên đau đớn, cô cắn răng, chịu đựng từng cơn ra vào như sét đánh của hắn. Toàn thân cô như muốn vỡ tung. Đã vậy, tay hắn liên tục chơi đùa với cơ thể quý báu của cô. “Cô bé, em quyến rũ quá nhé!” Đối với hắn, đây có lẽ không phải là lần đầu tiên làm tình của hắn, nhưng mà lại là lần đầu tiên hắn có khoái cảm lớn thế này. Hắn yêu mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể cô, hắn thích cái dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô, hắn mê cái tiếng rên thốt lên không kiểm soát được của cô khi bị hắn cưỡng hiếp. Hắn ôm chặt cô, mạnh dần, mạnh dần đâm sâu vào bên trong cô, tận hưởng cái cảm giác mân mê khắp người này. Kết thúc, hắn không nương tay, không ngần ngại, bắn vào tử cung cô những đợt sữa trắng của mình. Hóa ra Nigi đã kịp thời lấy chai sữa thủy tinh của mình ra đối phó với hắn. Cô sợ, vì đây là lần đầu tiên cô va phải hoàn cành này, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, mong sẽ đe dọa được tên trước mặt. Lợi dụng sự lơ là ấy, Fuu từ sau vung một cú đá thật mạnh vào bộ hạ hắn khiến hắn ngã gục tại chỗ. Ngay lúc đó, có luồng ánh sáng chói chang chiếu vào, tiếng còi cảnh sát cùng tiếng hô vang lên “Bọn chúng ở trong này!” khiến lũ côn đồ hoảng hốt, cuốn cuồn bỏ chạy. “Là âm thanh tải trên mạng về đúng không?”, Fuu lên tiếng khi bọn chúng đã đi hết. “Sao anh biết?”, Nigi bất ngờ khi bị anh phát hiện ra chiêu trò của mình. “Trò này tôi chơi hoài!” Nói rồi, anh lại gần đứa bé, đỡ nó dậy “Chúng ta cần đưa cậu nhóc này tới đồn cảnh sát để giao về cho ba mẹ nhóc thôi.” Tới trước đồn, Fuu bảo Nigi vào đi, còn anh đứng ngoài đợi. Có lẽ, anh lo rằng bước vào với bộ dạng bầm tím thế này, chắc chắn sẽ bị cảnh sát tra hỏi. Nigi dắt cậu bé vào, bảo rằng có một người đã cứu cậu bé khỏi lũ ăn hiếp trẻ con, người đó đã đi rồi, nhờ tôi đưa cậu bé đến đây. Xem ra cậu nhóc này cũng thông minh, hiểu những gì Nigi nói, tường thuật lại cho cảnh sát sự việc mà bỏ đi sự hiện diện của Fuu đứng ngoài kia. Xong việc, Nigi bước ra ngoài vui vẻ vì vừa làm xong việc tốt thì gương mặt chuyển sang lo lắng khi thấy Fuu gục dựa vào góc tường. Ngay lúc đó, Shita trở nên khá là tức tối, khi nghe chuyện một người con trai lạ hay ra vào nhà bạn gái mình. Không ngừng ở đó, Fuu lại châm thêm dầu vào lửa “Mà gu mày cũng lạ nhỉ, gái mất trinh cũng thèm chơi à?” Câu phát ngôn ấy khiến Shita bùng lên một cơn lửa giận dữ. Cậu trợn mắt, quay sang nhìn Nigi đang cố giải thích “Anh à! Chính hắn ta đã hiếp em đấy ạ! Em...em...” “Cô im đi!”- Shita cắt ngang lời nói của Nigi – “Hóa ra đó giờ cô lén lút tôi đi ăn ở với tên này đây à! Đồ con gái chết tiệt! Đừng bao giờ tìm tôi nữa!” Nói rồi, Shita đứng phắt dậy, rầm rầm bước ra khỏi nhà. “Hờ hờ, tên đó quả thật...” “ANH IM ĐI!”- Nigi thét vào mặt Fuu, rồi cô ném thẳng gối lót sofa vào trúng ngay cậu. “Cô này...” “Anh đã vừa lòng chưa hả!? Anh lấy đi cái quý nhất của tôi rồi, giờ anh còn phá hủy cuộc tình chúng tôi! Đó là những điều anh muốn đúng không?” Fuu không phải là người nóng tính như tên Shita lúc nãy, anh gắng giọng nói “Này, hắn ta rõ là chỉ xem trọng cái trinh tiết của cô thôi! Hắn còn chẳng thèm nghe cô giải thích...” “Anh im đi! Không phải tất cả là tại anh à...” Nigi bắt đầu khóc, cô khóc trước sự bất lực này. Một buổi sáng, Nigi như thường lệ, xách cặp bước lên tàu điện để di chuyển đến trường. Buổi sáng người sử dụng phương tiện này khá đông, thế nên cô đứng gần sát mép cửa, người quay ra phía cửa sổ, để khỏi phải chen chúc đi ra khi tới trạm. Chợt, có một cánh tay chạm chạm vào váy cô, chiếc váy đồng phục đỏ đen ngắn. Cô vội bỏ ngay ý nghĩ là do vô ý chạm vào vì ngay sau đó, cánh tay ấy xoa xoa khắp vùng mông cô, rồi đưa tay vào sờ sờ vùng nhạy cảm dưới chiếc váy. Cô tính quay lại, thét lên, nhưng một cánh tay nữa đã kịp bịt miệng cô lại. Kích thước bàn tay và cách để khiến cô không thốt ra được lời nào này rất đỗi quen thuộc, quen đến mức cô không thể nào dám quên đi, chính là tên biến thái đã cưỡng hiếp cô lúc ở hội chợ. Rồi hắn ép sát Nigi vào thành tàu, khiến cô chẳng thể cử động được, trong khi tay hắn thì liên tục vận động, rồi luồn vào bên trong âm đạo cô. Cô giật thót, nhưng làm gì được giờ. May mắn thay, tàu tới trạm trường cô, hầu hết học sinh bước ra có lẽ đã khiến hắn sợ bị phát hiện, hắn bỏ lo, cô sợ và cô cũng rất giận. Cô lo sợ vì lỡ sau này mình lại thành nạn nhân của tên đó. Cô tức là mình không thể nhận dạng được hắn ta để có cơ hội bắt được hắn, kẻo sau này lại gây hại cho các nữ sinh như cô.

đồ biến thái tránh xa tôi ra